[YÊU TRONG HIỆN TẠI | NGÀY 1] TÌNH YÊU LÀ GÌ? VÀ LÀM THẾ NÀO ĐỂ “BIẾT” ĐƯỢC TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH?
AT (*) – Hỏi: Tình yêu là gì? Và làm thế nào để BIẾT được TÌNH YÊU CHÂN
CHÍNH?
Hoàng Gia – Đáp:
Điều đầu tiên chúng ta cần phải biết rằng SỰ THẬT ĐƠN GIẢN VỀ CUỘC SỐNG là chỉ
có hiện tại. Hiện tại là SỰ THẬT DUY NHẤT mà tất cả chúng ta đều có thể trải
nghiệm trực tiếp, và đó cũng là sự thật cuối cùng – nếu còn lại đúng một sự thật,
câu trả lời vẫn chính là HIỆN TẠI. Mặc dù, chúng ta luôn trải nghiệm hiện tại
nhưng chúng ta vẫn không thực sự hiểu hiện tại là gì cho đến khi chúng ta được
kêu gọi để trở nên “có nhận thức hơn”về các trải nghiệm trong cuộc sống của
chúng ta là gì? Và khám pha sự thật về cuộc sống – về hạnh phúc – về tình yêu –
về vẻ đẹp – về sự sáng tạo vô tận – về tâm linh và cuối cùng là “VỀ NHÀ” với tất
cả ý nghĩa của từ này.
Do đó, chúng ta cần thực sự đưa ra những
lựa chọn quan trọng của cuộc đời mình trong đó có lựa chọn hạnh phúc thực sự –
và lựa chọn tình yêu chân chính. Mặc dù chúng có mối quan hệ mật thiết với
nhau, nhưng về cơ bản là mục đích của các trải nghiệm là khác nhau. Trong khi
“HẠNH PHÚC LÀ HIỆN HỮU” – tức là trạng thái tự thân của nhận thức và điều này
có nghĩa là “HẠNH PHÚC LÀ VÔ ĐIỀU KIỆN” và tách biệt trong tất các mối quan hệ,
thì tình yêu lại khác. Tình yêu tồn tại trong các mối quan hệ - và khi chúng ta
từ bỏ mối quan hệ với chính mình, thì mọi mối quan hệ khác là mối quan hệ tình
yêu. Điều trớ trêu ở đây là chúng ta không thể từ bỏ được mối quan hệ với chính
mình – cho đến khi chúng ta THỨC TỈNH TÂM LINH, do đó “TÌNH YÊU CHÍNH MÌNH” trở
nên quan trọng nhất trên con đường mà chúng ta có thể học hỏi thật nhiều để biết
“TA LÀ AI?” – và mọi mối quan hệ là gì?
Sự khác biệt giữa HẠNH PHÚC và TÌNH
YÊU chính là HẠNH PHÚC trong trạng thái vô điều kiện và không cần ở trong bất kỳ
mối quan hệ, thì tình yêu lại khác. Tình yêu tồn tại trong một trong các dạng
thức của các mối quan hệ. Và chúng ta thường nói đến tình yêu dưới dạng các mối
quan hệ như: Tình yêu Gia đình, Tình yêu Bạn bè, Tình yêu Thầy cô, Tình yêu Cha
mẹ, Tình yêu Lãng mạn – tức là Tình yêu đôi lứa,… và bao gồm cả Tình yêu Quê
hương, Tình yêu Đất nước, Tình yêu Thế giới… thì tình yêu vẫn luôn gắn liền
trong các mối quan hệ. Hay nói cách khác, tình yêu hóa thân trong các mối quan
hệ - nhưng bản chất của tình yêu vẫn còn đó, và bản chất đó chính là bản chất của
chúng ta.
Bản chất của chúng ta CHÍNH LÀ TÌNH
YÊU. Và tình yêu chính là BẢN CHẤT CỦA CHÚNG TA.
Nếu như NHẬN THỨC là một tên gọi khác
của bản thể, thì TÌNH YÊU cũng là một tên gọi khác của chúng ta. Tuy nhiên,
chúng ta cần đi qua ít nhất 5 giai đoạn của tình yêu cho đến khi tìm thấy được
tình yêu chân thật.
Thứ nhất, TÔI YÊU BẠN, có BẠN – và không ‘TÔI YÊU’.
Đây là giai đoạn khởi đầu của tình
yêu và chúng ta chỉ thấy “BẠN” (tức là Ngôi thứ hai) – và hoàn toàn không biết
được “MÌNH LÀ AI?” – và cũng không biết được “TÌNH YÊU LÀ GÌ?”. Chúng ta đành
phải dựa trên một đối tượng (Cha, Mẹ, Anh, Chị, Em…) để xác định MÌNH LÀ AI? Và
TÌNH YÊU LÀ GÌ? vào các khoảnh khắc mà chúng ta chưa thực sự biết cả hai (MÌNH
LÀ AI?, và TÌNH YÊU LÀ GÌ?). Và đây có thể là giai đoạn mà bất kỳ ai cũng trải
qua.
Thứ hai, TÔI YÊU BẠN, có “YÊU BẠN” – và không có “TÔI”.
Giai đoạn này được xây dựng dựa trên
TÌNH YÊU – và chúng ta bắt đầu hiểu một cách man mán về “TÌNH YÊU LÀ GÌ?” – đến
từ TRẠNG THÁI CẢM XÚC của chính chúng ta. Mọi trạng thái cảm xúc của tình yêu đều
đến từ con tim, và khoảnh khắc mà chúng ta nhìn ánh mắt của một người – và TA
BIẾT YÊU – khi “con tim của chúng đập nhanh hơn” (đó chính là TRẠNG THÁI RUNG ĐỘNG),
và điều đó có nghĩa là TÌNH YÊU được hiểu một cách man mác, nhưng đây vẫn chưa
phải tình yêu chân chính, và chúng ta cần một hành trình dài hơn nữa để đi đến
được tình yêu thực sự là gì, bởi vì giai đoạn này chúng ta vẫn chưa biết được
“MÌNH LÀ AI?”. Tức là giai đoạn này, “CÓ – YÊU BẠN”, nhưng không có tôi (vì tôi
vẫn chưa thực sự biết “MÌNH LÀ AI?”).
Thứ ba, TÔI YÊU BẠN, có “TÔI” – và không có “YÊU BẠN”.
Đây chính là giai đoạn mà người ta gọi
tình yêu lý trí, và tâm trí của chúng ta đã xác định được “CÁI TÔI” – một cái
tôi được hình thành bên trong tâm trí với “vô số những điều kiện” và hầu hết
thì những điều kiện đó gắn liền với “CÁI TÔI” vốn dĩ không phải là cái tôi thật
(mà chỉ là “Ý NGHĨ VỀ TÔI”). Đây là giai đoạn, có “TÔI” (tức là CÁI TÔI) – mà
không có YÊU BẠN. Tình yêu vốn dĩ là thứ thiêng liêng đã bị hóa thân xuống trần
tục và đi vào thế giới này như là một mối quan hệ (không hơn không kém), và hầu
hết các mối quan hệ đều bị chi phối với Văn hóa – Lề lối – và các định nghĩa
(quy tắc) kèm theo với các mối quan hệ đó. Và chúng ta biết rằng tất cả các mối
quan hệ đến để THỬ THÁCH CHÚNG TA chứ không phải với mục đích nào khác. Và tình
yêu trong giai đoạn – đã đi từ cái thiêng thiêng trở nên “giáng trần” trong các
mối quan hệ, mà “CÁI TÔI” trở thành trọng tâm chứ không phải tình yêu.
Thứ tư, TÔI YÊU BẠN, có “TÔI YÊU” – và không có “BẠN”.
Khi tình yêu – vốn dĩ là thứ vô cùng
thiêng liêng đã bị giáng trần trong thế giới này dựa trên các quan hệ, đã trở
nên đầy thử thách. Ban đầu những thử thách này có vẻ dễ dàng vượt qua, nhưng
sau đó các thử thách tăng dần và chúng ta vô cùng choáng ngợp về các thử thách
trong tình yêu mang đến cho chúng ta, và chúng ta bắt đầu tự hỏi “Ta đã thực sự
yêu chưa?” – hay cuối cùng “TÌNH YÊU LÀ GÌ?”. Chúng ta quay lại bên trong mình
và bắt đầu đưa ra những câu hỏi trước khi đến với tình yêu, bởi vì chúng ta
không thực sự biết “MÌNH LÀ AI?” – và “TÌNH YÊU LÀ GÌ?” trước khi bước vào các
mối quan hệ, và giờ đây chúng ta đành quay lại với chính mình và trở thành “TÔI
YÊU” – tức là có “TÔI YÊU” – mà không có BẠN. Bởi vì sao? Bởi vì chúng ta không
còn mong cầu ai đó yêu thương chúng ta nữa, chúng ta thôi không còn mong cầu ai
đó ban phát tình yêu cho chúng ta nữa, chúng ta thôi không còn yêu cầu “bạn”
(ngôi thứ hai mà chúng ta yêu) trở nên yêu thương chúng ta nữa… Chúng ta bắt đầu
“TỰ YÊU MÌNH” – và chúng ta “YÊU MÌNH thật nhiều” trong giai đoạn, mà không cần
thế giới phải yêu ta nữa, cũng thôi không cần yêu cầu bất kỳ ai yêu ta nữa.
Tuy nhiên, chúng ta có thể mất vài
năm thanh xuân để đến được giai đoạn “YÊU MÌNH THA THIẾT” – như cách mà TA CÓ
THỂ YÊU ĐỜI THA THIẾT – hoặc cách mà ta có thể “YÊU NGƯỜI LÂN CẬN MỘT CÁCH THA
THIẾT”, hoặc chúng ta sẽ mất cả đời để có thể không đến được loại tình yêu này
– “YÊU MÌNH” – tức là chỉ còn “TÔI YÊU” – và “BẠN” (ngôi thứ hai của tình yêu –
trong các mối quan hệ biến mất). Và điều này trở thành giai đoạn gần như cuối
cùng của tình yêu, “YÊU MÌNH” – mà không đòi hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa, ngoại
trừ việc chấp nhận tất cả mọi người “là như vậy”và trở nên chấp nhận với những
người mà ta đã yêu – với các mối quan hệ mà trong đó không thể thiếu vắng tình
yêu. Cuối cùng, từ đây chúng ta có thể ra khơi và đi đến được TÌNH YÊU CHÂN THẬT
– trạm dừng chân cuối cùng của tình yêu, khi “CÁI TÔI” cũng biến mất – chỉ còn
lại “TÌNH YÊU”.
Thứ năm, TÔI YÊU BẠN, không có tôi – và cũng không có bạn,
CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU.
Nếu có một câu nào đó thay thế cho
câu nói “MỤC ĐÍCH không chỉ là thứ còn lại sau tất cả. MỤC ĐÍCH… là TẤT CẢ!”
thì chính là câu nỏi “TÌNH YÊU không chỉ là thứ còn lại sau tất cả. TÌNH YÊU…
là TẤT CẢ!”. Và có lẽ nếu như có cái gì đó được thay thế cho “ĐÚNG MỤC ĐÍCH”
trong thế giới này thì đó chính là TÌNH YÊU – và gần như không có lựa chọn nào
khác hơn nữa.
MỤC ĐÍCH là thứ nhị nguyên trong thế
giới này, và “ĐÚNG MỤC ĐÍCH” trở thành thứ nhất nguyên trong cộng đồng con người,
thì TÌNH YÊU là thứ duy nhất “nhất nguyên” trong tất cả những cái nhị nguyên
thuộc về thế giới này. Và đó là lý do tại sao tình yêu trở thành nguyên nhân cứu
rỗi nhân loại là vì lý do đó.
Trong giai đoạn cuối cùng của tình
yêu, chỉ còn lại “YÊU” – và không có TÔI cũng như không có BẠN. Hay nói cách
khác, khi ngôi thứ nhất (TÔI) trở nên không còn, thì ngôi thứ hai (BẠN) cũng
không còn nữa, và khi chúng ta không còn mối quan hệ với chính mình thì mọi mối
quan hệ đều là tình yêu.
Và đó là lý do tại sao, nếu như có một
đạo được xem là thứ mà tôi đi theo – thì tôi gọi đó là “ĐẠO TÌNH YÊU” – hay nói
cách khác là “TÔN GIÁO TÌNH YÊU”, ngoài ra không có bất kỳ Tôn giáo nào khác,
cũng không có bất kỳ Đạo nào khác, ngoại trừ thứ mà tôi có thể gọi là “ĐÚNG MỤC
ĐÍCH” (DICHISM) – là nhân tố chuyển hóa thế giới này một cách nhị nguyên và cả
nhất nguyên. Tuy nhiên, ngay cả “ĐÚNG MỤC ĐÍCH” (DICHISM) cũng không thể thay
thế được tình yêu, vì tình yêu chính là HIỆN TẠI (NOW) – DÒNG CHẢY (FLOW) – và
SỰ CHUYỂN HÓA (TRANSFORMATION) vĩ đại nhất cho thế giới này đến từ TRÊN thế giới
này.
Đó là lý do tại sao, Kinh Thánh đã từng
nói: “Đức Chúa Trời là TÌNH YÊU” (God is Love) (Kinh Thánh | I Giăng 4:8), và 2
điều răn được xem là trọng tâm nhất dành cho loài người là “Ngươi phải hết
lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết sức lực, mà kính mến Chúa, là Đức Chúa Trời
ngươi” (Kinh Thánh | Mác 12:30), và điều răn thứ hai là “Hãy yêu thương người
lân cận như mình” (Kinh Thánh | Mác 12:31).
///---
(*) Vấn đề - Thử thách: YÊU TRONG HIỆN TẠI.
(**) Câu hỏi – Thức tỉnh: Tại sao TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH là có thật? Và làm
thế nào để đến được TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH?
(***) Thực hành – Trải nghiệm: YÊU từ BẢN CHẤT CỦA CHÍNH CHÚNG TA, và trải
nghiệm tình yêu từ bản chất của chính chúng ta.
///---
Thông điệp từ ABRAHAM TRẦN (AT) | TRẦN TRUNG KIÊN (TK) | ROYAL AUTHORS | ROYAL ADVISORS
///---///---
Chúng ta đang ở đây: